Bạn thân mến, lúc này là thời điểm có rất nhiều bạn học sinh sắp phải rời xa mái trường thân yêu, xa thầy cô và bạn bè mến thương. Cho dù bạn đã, đang và rồi sẽ trải qua quãng đời học sinh thì ngay bây giờ đây, bạn hãy tận hưởng những giờ phút còn bên mái trường, thầy cô và bạn bè của mình nhé! Để đến lúc chia tay bạn sẽ cảm thấy vui vì mình đã được hưởng trọn những kỉ niệm đó!
:x :x :x
Thời điểm này đây, lúc phượng vĩ nở rộ, lúc ve hè kêu râm ran, lúc chúng ta trao nhau những dòng lưu bút của mùa hạ cuối, hãy tận hưởng những giờ phút cuối cùng ở bên bạn bè mình! Lại đây, nắm tay tôi, cùng hát vang... Cho thầy cô, cho mái trường, cho bạn và cho tôi... Để rồi chúng ta biết mãi mãi, mình thuộc về nhau.
:( :( :( :(
Mùa hè này, ở khắp mọi nơi, bao nhiêu người bạn học sắp phải chia tay nhau? Bao nhiêu lớp học giờ đây sẽ chỉ là quá khứ? Tôi buồn, và tôi biết bạn cũng buồn. Chúng ta, dù ở phương nào, đều sẽ thấy luyến tiếc khi phải rời xa dãy bàn, dãy ghế, rời xa phòng học thân quen... Những tích tắc cuối cùng của 1095 ngày bên nhau đang dần trôi đi. 1095 ngày - không đủ để nói hết những điều mình muốn nói, không đủ cho những giờ phút vui vẻ mà chúng ta đã kề bên nhau. 1095 ngày - không bao giờ là đủ.
Quá khứ là thứ gì đó đẹp đẽ mà xa vắng. Những người bạn thuở thiếu thời, những người thầy mình hằng yêu quý, có bao giờ ta muốn quên đi?
Tất cả những điều đó, tôi sẽ không lưu giữ nó trong kí ức đâu! Tôi sẽ cất giữ trong trái tim mình. Để dù bao năm tháng có trôi qua đi nữa, dù tuổi già có làm tôi lú lẫn thì chúng vẫn ở đó, vẫn nguyên vẹn như thuở nào. Trong lành và ấm áp.
:x :x :x
Thời điểm này đây, lúc phượng vĩ nở rộ, lúc ve hè kêu râm ran, lúc chúng ta trao nhau những dòng lưu bút của mùa hạ cuối, hãy tận hưởng những giờ phút cuối cùng ở bên bạn bè mình! Lại đây, nắm tay tôi, cùng hát vang... Cho thầy cô, cho mái trường, cho bạn và cho tôi... Để rồi chúng ta biết mãi mãi, mình thuộc về nhau.
:( :( :( :(
Mùa hè này, ở khắp mọi nơi, bao nhiêu người bạn học sắp phải chia tay nhau? Bao nhiêu lớp học giờ đây sẽ chỉ là quá khứ? Tôi buồn, và tôi biết bạn cũng buồn. Chúng ta, dù ở phương nào, đều sẽ thấy luyến tiếc khi phải rời xa dãy bàn, dãy ghế, rời xa phòng học thân quen... Những tích tắc cuối cùng của 1095 ngày bên nhau đang dần trôi đi. 1095 ngày - không đủ để nói hết những điều mình muốn nói, không đủ cho những giờ phút vui vẻ mà chúng ta đã kề bên nhau. 1095 ngày - không bao giờ là đủ.
Quá khứ là thứ gì đó đẹp đẽ mà xa vắng. Những người bạn thuở thiếu thời, những người thầy mình hằng yêu quý, có bao giờ ta muốn quên đi?
Tất cả những điều đó, tôi sẽ không lưu giữ nó trong kí ức đâu! Tôi sẽ cất giữ trong trái tim mình. Để dù bao năm tháng có trôi qua đi nữa, dù tuổi già có làm tôi lú lẫn thì chúng vẫn ở đó, vẫn nguyên vẹn như thuở nào. Trong lành và ấm áp.